Tôi và anh đến với nhau là một câu chuyện khó có thể tin, nhưng đó là sự thật mà chúng tôi đang có và rất hạnh phúc với nhau.
![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
Chúng tôi quen nhau, yêu nhau và tổ chức đám cưới
trong vòng đúng 1 tháng 9 ngày. Chúng tôi thừa nhận đây là tình yêu sét
đánh và một cuộc hôn nhân vội vàng. Dù đều nhận ra là như thế nhưng cả
tôi và anh đều không ai lý giải nổi tại sao chúng tôi lại vội vàng như
thế. Chúng tôi đều ở lứa tuổi mà không thể coi là trẻ con để không hiểu
những chuyện mình đang làm nữa. Anh năm đó đã hơn ba mươi tuổi và anh
hơn tôi năm tuổi, cái tuổi rất phù hợp để có thể lập gia đình.
Từ ngày quen nhau cho đến ngày cưới, chúng tôi không
lúc nào xa nhau cả, cứ như sợ nửa kia của mình biến mất vậy. Tôi thật sự
hạnh phúc và nhiều lúc cũng cảm thấy chuyện của mình cứ như một giấc mơ
vậy. Nhưng cái ngày hạnh phúc đó cũng đã đến, cái ngày mà chúng tôi
hoàn toàn thuộc về nhau.
Nhà tôi cách nhà anh hơn 100 km nên việc rước dâu mất
đến gần một ngày trời. Sau khi làm lễ cưới và chụp ảnh cùng gia đình,
chúng tôi vào chụp ảnh tiếp ở phòng cưới. Suốt quãng đường hơn 100 km và
thời gian gần một ngày ở bên nhau, tôi nhận ra rõ sự hào hứng của anh.
Và khi chụp ảnh ở phòng cưới, chỉ trực chị chụp ảnh đi ra là anh đã đóng
sập cửa lại. Và chúng tôi đã hoàn toàn thuộc về nhau như thế, trong thế
giới chỉ có hai đứa và không màng đến những người xung quanh và bạn bè,
họ hàng đang đợi chúng tôi ở bữa tiệc.
![]() |
Ảnh minh họa: Inmagine. |
Vội vàng đến với nhau, vội vàng cả trong đêm tân hôn,
nhưng tất cả đều không làm chúng tôi lo lắng điều gì ngoài sự hạnh phúc
vô bờ mà chúng tôi đang có. Đúng là trên đời chính những thứ không theo
nguyên tắc nào lại càng làm cho người ta thấy hạnh phúc hơn. Cảm ơn cuộc
đời!
Bùi Thị Mơ (Hoàng Mai, Hà Nội)
Nguồn: Ngoisao.net