Ảnh minh họa: Inmagine |
Cuộc gọi nhỡ là từ một số máy lạ, nhưng khi đọc số máy
tôi lại thấy quen quen, càng đọc càng thấy quen. Và tôi nhận ra số điện
thoại này chỉ khác số của mình có một chữ số. Vốn tính tò mò và nghịch
ngợm tôi gọi lại số máy đó, giọng một người đàn ông oang oang đến phát
sợ:
- Alo! Ai đấy? Gọi vào số này có việc gì thế?
- Ơ... Không có việc gì đâu ạ. Cháu xin lỗi chú.
Tắt máy xong tôi tức không thể chịu nổi, người đâu
mà... Chưa kịp nghĩ xong thì chiếc điện thoại lại rung lên báo có một
tin nhắn mới từ số máy đó. Tôi sung sướng khi biết thời cơ để mình xả
giận đã đến. Mở vội tin nhắn của tên thô lỗ đó xem hắn nói gì thì không
hiểu sao tôi lại có cảm giác nhẹ nhàng bởi những lời xin lỗi chân thành
và câu hỏi: "Cậu là ai thế?". Và tôi đã không ngần ngại trả lời tin nhắn
của cậu bé 16 tuổi ngây ngô, đáng yêu đó cho tới khi tôi và chàng làm
lễ cưới.
Nhưng các bạn biết không, phải đến hai năm sau tôi và
chàng mới gặp nhau vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 19 của tôi. Đó là một
buổi sáng mùa đông hạnh phúc khi cả hai chúng tôi đều đang học đai học,
tôi làm cho chàng món ăn mà chàng thích và chàng tặng tôi chiếc khăn
len quàng cổ. Tôi đã nói sẽ dành 30 phút đầu để ngắm chàng và bỗng phì
cười khi thấy chàng đỏ mặt. Tôi hiểu chàng đang bối rối trong từng câu
nói với tôi:
Ảnh minh họa: Internet |
- Cậu có thích món quà của mình không? Mình vừa mới... mấy bài hát... cài.. nghe hay lắm đấy! Cậu... đi... nghe...
Đang mải ngắm chàng và nghe được câu nói đấy tôi cũng
đại khái hiểu là chàng muốn tôi gọi vào máy để nghe nhạc chờ. Đúng là
người sao thì nhạc vậy, nhẹ nhàng và chân thành, tôi nói:
- Nghe hay lắm....
Chàng quả là người dè dặt khi để cho bạn bắt máy của
tôi, tôi đã nghĩ vì chàng nhút nhát nhưng thực ra không phải vậy bởi trò
đùa nháy máy đó không phải là ý tưởng của chàng. Nhưng tôi cũng phải
cảm ơn trò đùa đó vì nhờ nó tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình,
chàng luôn nhẹ nhàng quan tâm, chăm sóc tôi chu đáo, chàng đau khi tôi
khóc, vui khi tôi cười, chàng không hay nói những lời lãng mạn mà chỉ
luôn lặng thầm dành cho tôi thật nhiều hạnh phúc.
Tình yêu của tôi dành cho chàng ngày một lớn hơn qua
những lần giận hờn vu vơ, thậm chí có những khi tôi thấy mình thật quá
đáng. Nhưng sau tất cả chàng vẫn ở bên tôi, nhẹ nhàng và chu đáo như để
chứng minh tình yêu của mình. Giờ đây khi đã 25 tuổi, số tuổi lý tưởng
để nhận lời cầu hôn của một ai đó, tôi đã nghĩ đến chàng, chàng vẫn yêu
tôi như ngày nào, chỉ có điều đang gặp khó khăn để nói lời cầu hôn với
tôi sao cho đúng thứ tự các chữ. Và tôi hạnh phúc nhận lời cầu hôn của
chàng bằng ánh mắt tin yêu, ánh mắt đó đã và đang ngắm nhìn tôi trong
đêm tân hôn nồng nàn và ấm áp.
Ngày trọng đại của hai đứa cuối cùng cũng đã đến,
chàng nắm chặt tay tôi bước đến hết bàn này đến bàn khác, người thân hai
bên gia đình liên tục chúc phúc cho tình yêu của hai vợ chồng. Chàng
nhìn tôi không rời như thể sợ tôi lỡ uống nhiều rượu của vị khách đáng
kính nào đó mà quên mất nhiệm vụ đêm nay. Bất chợt tôi nhận thấy người
mà tôi vẫn luôn gọi là nhóc hay cậu bé hàng ngày sao già dặn và chín
chắn đên vậy. Theo cảm xúc, tôi ôm ghì lấy chàng thật lâu, dễ cũng phải
cả thế kỷ, mặc cho chàng đỏ mặt vì tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng cười nói
của mọi người.
Rồi thời khắc tôi mong đợi đã đến, khi khách khứa ra về hết, tôi chạy ngay lên phòng tân hôn xem chàng đã chuẩn bị cho tôi như thế nào. Một chiếc giường phủ ga trắng tinh với những cái gối đủ màu sắc, trên nền nhà là một đống quà cưới, tôi mở món quà của đứa bạn thân chí cốt ra xem. Đó là một chiếc váy ngủ màu đỏ quyến rũ. Tôi thích màu đỏ nhưng chàng thì không. Đang cảm giác "có lỗi" với đứa bạn thân nếu đêm nay không mặc chiếc váy này thì chàng bước vào nhìn thấy tôi và nói:
Rồi thời khắc tôi mong đợi đã đến, khi khách khứa ra về hết, tôi chạy ngay lên phòng tân hôn xem chàng đã chuẩn bị cho tôi như thế nào. Một chiếc giường phủ ga trắng tinh với những cái gối đủ màu sắc, trên nền nhà là một đống quà cưới, tôi mở món quà của đứa bạn thân chí cốt ra xem. Đó là một chiếc váy ngủ màu đỏ quyến rũ. Tôi thích màu đỏ nhưng chàng thì không. Đang cảm giác "có lỗi" với đứa bạn thân nếu đêm nay không mặc chiếc váy này thì chàng bước vào nhìn thấy tôi và nói:
- Bộ váy đẹp thế, vợ yêu!
- Ừ! Nhưng vợ thích màu xanh hơn.
- Thế à? Chồng thấy màu đỏ cũng đẹp mà!
Tôi cười rồi chạy nhanh vào phòng tắm để khoác lên
mình bộ váy tuyệt đẹp đó, vừa bước ra ngoài chàng liền ôm tôi thật chặt
và hỏi:
- Sao lúc nãy vợ lại ôm chồng thế?
- Chồng yêu muốn biết à? Vậy thì chồng phải thức cả đêm nay để nghe vợ giải thích đấy! - Tôi nói một cách tinh nghịch
Và chúng tôi đã có một đêm tân hôn ngọt ngào như bao cặp vợ chồng khác sau khi tôi ghé vào tai chàng nhỏ nhẹ:
- Vợ tin vào tình yêu của chồng!
Nguồn: Ngoisao.net