H. là lính Hải quân đóng quân ở Cam Ranh (Khánh Hoà), gần 30 tuổi bố mẹ rục rịch cưới. Trót dính nghiệp binh nên H. cũng ậm ừ qua chuyện. Sốt ruột, các cụ hối thúc liên tục, qua mai mối H. cũng tìm được ý trung nhân. Tranh thủ nghỉ phép, H. về quê ở huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh thưa chuyện trầu cau. Chỉ còn vài ngày nữa là hôn lễ được tiến hành, lịch cưới đã được phát đi đến khách mời bạn bè, hàng xóm, đơn vị; mâm cỗ cũng đã chuẩn bị sẵn, đèn nhạc bật rộn ràng…
![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
Mưa bắt đầu như trút, nước ngập, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ địa bàn xã và ngôi nhà chú rể, cô dâu dần dần chìm trong nước. Toàn bộ họ hàng, anh em đến phục vụ đều “bỏ của chạy lấy người”, mạnh ai nấy chạy về lo chạy lũ.
Chú rể cùng bố mẹ cứ nhìn đống mâm cỗ đã bày sẵn ứa nước mắt nhưng biết tính sao khi khách mời dự đều lần lượt tìm mọi lý do, mà lý do chính cũng chỉ tại “ông trời”.
Bàn tính mãi, nhà trai cũng đánh liều sang xin phép nhà gái cho hai cháu nên duyên. Chú rể sang đón ý trung nhân quần ống thấp, ống cao vén ngang đầu gối, thắt cà vạt, mặc áo mưa lội bì bõm. Cô dâu mắt ngấn lệ cũng vén váy đi theo chồng.
Lễ cưới, cảnh tượng của H. và cô dâu thoạt nhìn cứ như câu chuyện… trong phim nhưng lại có thực giữa mùa “chạy lũ”. Chú rể sang đón nàng về dinh, lội bì bõm giữa cánh đồng ngập trắng nước, khi nước ngập quá sâu, chú rể và bạn bè phải...cởi quần để đón dâu.
Về đến nhà trai, từ cô dâu, chú rể đến họ nhà gái, nhà trai quần áo ướt đẫm. Sau mấy cái bắt tay xã giao, nén hương thưa tổ tiên, lễ vu quy không cần băng nhạc, hò hát, chỉ là mấy mâm cỗ bày sẵn trong không gian chật hẹp dành cho hai họ và một vài người bạn đến dự. Khách hai bên cứ chúc tụng có lệ. Ngoài trời mưa tầm tã, nước đang dâng.
![]() |
Chú rể kiêm luôn nhiệm vụ làm xe hoa, cõng cô dâu về nhà chồng giữa mùa lũ. Ảnh: Huy Hoàng |
Câu chuyện thật như đùa này xảy ra tại xã K., huyện Hương Sơn (Hà Tĩnh). Trong cảnh “Nhà nhà chống lụt”, nhưng B. cứ sốt sắng, hết đứng lên ngồi xuống, lòng ruột cồn cào. Bởi, theo lễ chào hỏi hai bên thì tuần sau sẽ tổ chức hôn nhân.
Vậy mà, giờ đây nhà cửa, phòng cưới để đón dâu đâu đâu cũng thấy nước, chăn, ga, gối đệm chưa kịp mang đi chạy lũ đã bị nhấn chìm.
Chuyện lũ thì B. không sợ vì cũng đã quen với cảnh tượng này, điều chú rể tương lai sợ nhất là vợ sắp cưới nhà ở xa, lại chuẩn bị…đẻ.
Với tình trạng nước cứ dâng ngập, chưa biết bao giờ rút, cả nhà, họ hàng anh em cứ suốt ngày đối phó với lũ, không còn tâm trí để tâm tới mấy chuyện hôn nhân, khiến B. càng thêm sầu não.
Đành rằng, nắng mưa là bệnh của trời nhưng cái “sự đẻ” thì không thể bắt vợ sắp cưới kìm hãm được. Nếu muốn đưa vợ về nhà mình sinh cũng phải có cái lễ cưới đàng hoàng, không lại để vợ mang tiếng chửa hoang.
Sau nhiều lần tính, thúc giục phụ huynh, B. chỉ nhận được câu quát: “Mày không thấy cả nhà đang đói, khát đây sao, nhà cửa còn không có để ở, lấy sức đâu mà còn lo đám với chả cưới. Mày cứ sang nói với họ nhà gái, nếu đồng ý thì đưa vợ về đây đẻ, rồi tính chuyện sau. Nếu họ không chấp nhận thì mặc kệ”.
“Chẳng lẽ lại bê nguyên câu nói của bố sang truyền đạt với nhà gái, lóng ngóng dính đòn như chơi, có khi lại mất cả “trâu lẫn nghé”- B. đắn đo suy nghĩ.
Không hiểu nghĩ khôn, nghĩ dại kiểu gì, B. chỉ dám tìm đến nhà vợ thủ thỉ: “Em chịu khó khi nào cưới anh sẽ sang đón cả mẹ, con em về, giờ ở nhà cả làng đang chạy lũ, anh phải về gấp vì có ông chú mới mất”. Nói đoạn, B. lén lút chào bố mẹ nhà vợ rồi chuồn, bởi B. thừa hiểu tính ông cụ khó đến mức nào khi đã chấp nhận chàng rể tương lai dám “ăn cơm trước kẻng”, giờ lại để chờ đẻ xong mới cưới.
Xung quanh những đám cưới như trên, nhiều câu chuyện nghe qua tưởng thật như đùa, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được những bi-hài ứa nước mắt trong ngày lễ vu quy giữa mùa lụt.
Theo Zing