Ôi… Bố Chồng Tôi!

Trong một gia đình có nhiều thế hệ chung sống ắt khó tránh khỏi những mâu thuẫn giữa các mối quan hệ. Nếu như hầu hết các bạn trẻ đều cảm thấy lo sợ khi bước chân về ngưỡng cửa nhà chồng bởi nỗi ám ảnh về một bà mẹ chồng khó tính hay cô em chồng đỏng đảnh, lắm điều thì Ngân lại khác, cô sợ bố chồng hơn tất thảy.
Mọi người vẫn bảo Ngân, mẹ chồng mới ghê chứ trên đời này mấy khi bố chồng hạnh hoẹ con dâu mà lo. Ừ thì cũng đúng, bố chồng Ngân không phải là người thích soi mói, bắt lỗi con dâu. Nhưng phải một cái tật, ông là người gia trưởng, cổ hủ phải biết. Nhất nhất mọi điều, mọi người trong nhà đều phải nghe theo ý ông, không thì ông chửi bới, đến là dai, có khi tới vài ngày vẫn chưa thôi.
Một hôm, ông mời các chiến hữu bạn đồng ngũ tới nhà chơi và sai Ngân làm cơm tiếp đón. Cô tất tưởi chợ búa, bày biện sao cho ngon, cho đẹp để hài lòng bố chồng. Cô mua cả một chai rượu Tây hơn nửa triệu bạc để ông đãi bạn. Ngỡ tưởng ông sẽ mát mặt mày vì có được dâu đảm. Ai dè các ông chẳng quen rượu Tây, nên chê lên chê xuống…
Thế là chỉ vì ‘cút rượu’ mấy đồng bạc mà ông quát tháo Ngân đùng đùng trước mặt khách khứa. Ông chửi cô là đồ dâu đoảng, vụng thối, vụng nát… Rồi rượu vào lời ra, những câu chửi bới của bố chồng cứ như những vết dao cứa vào tâm can Ngân, khiến cô tổn thương khôn tả.
Khác với bố chồng Ngân, bố chồng Thuỳ hiền khô như đất. Vợ mất sớm, ông cụ lủi thủi cả đời hết chăm con, giờ lại tìm niềm vui chăm cháu. Cũng chẳng thích thú gì cuộc sống nơi thành phố phồn hoa đô thị, nhưng vì thằng nhỏ (con trai của Thuỳ và Nam) nên ông ngậm ngùi nghe con trai bán mảnh đất nhỏ ở quê, lên ở cùng gia đình Thuỳ để được gần con, gần cháu lúc tuổi già.
Lúc đầu, cuộc sống gia đình Thuỳ khi có thêm một người mới cũng chẳng dễ dàng gì. Được cái ông cụ hiền lành, dễ dãi, ăn uống thế nào cũng được, chỉ thích đọc báo, nghe đài và chơi với thằng cháu nội. Thuỳ cũng yên tâm mỗi khi bận chút việc đột xuất, đi làm về muộn, đã có ông đón cháu.
 Nhưng rồi dần dà, mâu thuẫn cũng nảy sinh. Căn nhà đã nhỏ dường như chật chội thêm khi thằng nhóc thì cứ lớn dần theo năm tháng, đồ chơi của nó cũng ngày một nhiều chất đống khiến cho diện tích căn nhà không còn đủ cho ba người lớn và một trẻ nhỏ. Thuỳ bắt đầu khó chịu trong lòng, rồi dần dà cô thể hiện ra mặt. Ông cụ biết vậy, nhưng bản tính hiền lành thương con, thương cháu nên cũng chẳng để bụng con dâu làm gì.
Tối đến đi ngủ, hai vợ chồng lên giường mệt nhoài, chồng đặt mình xuống đã ngáy khò khò. Phòng bên kia, ông cụ vẫn bật đài nghe kể chuyện đêm khuya khiến chị không tài nào chợp mắt. Nhiều ngày đến công ty với đôi mắt thâm quầng mất ngủ, đồng nghiệp trêu chị ‘đêm qua làm việc quá sức’  khiến chị nở nụ cười gượng gạo. Thế là ngay hôm ấy về nhà, chị quyết định đập tan cái đài nhỏ mà hàng ngày đi đâu ông cụ cũng mang theo để nghe.
Biết chuyện, ông cụ buồn lắm, chẳng nói, chẳng rằng. Rồi ông đổ bệnh, một phần do tuổi cao, sức yếu nên chẳng bao lâu sau ông cụ qua đời để lại nỗi đau xót cho người thân và niềm ân hận khôn tả suốt cuộc đời Thuỳ. Có những đêm nằm nghĩ, Thuỳ thầm ước: “Giá mà…”Vẫn biết, trong cuộc sống khó có thể tránh khỏi những mâu thuẫn vụn vặt hàng ngày, nhưng phận làm dâu con, hãy cư xử khéo léo và luôn yêu thương gia đình chồng, bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ của mình. Dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng là người sinh thành, nuôi nấng người đàn ông mà hàng ngày bạn gọi là chồng. Rồi bạn sẽ được đền đáp xứng đáng thôi các Eva thân mến ạ!
Ảnh minh họa: Internet
Lên đầu trang