![]() |
Ảnh minh họa: Inmagine. |
Tôi và anh quen nhau khi hai đứa đi thi đại học, tình
yêu "sét đánh" đã cho chúng tôi nhiều kỷ niệm. Sau bốn năm đại học, tôi
và anh ra trường, anh làm ở công ty xây dựng biên chế nhà nước, còn tôi
đi dạy học ở một trường THCS. Gia đình tôi và anh đều nghèo, hai bên ủng
hộ và vun vén cho chúng tôi đi đến kết hôn.
Ngày đám cưới, chúng tôi chỉ làm mâm cơm ra mắt hai
bên gia đình nhưng ấm cúng, tôi thấy mình thật hạnh phúc. Sau gần năm
năm yêu nhau, cuối cùng chúng tôi được về chung một mái nhà. Nhà chồng
tôi là một quán nhỏ nằm trên quốc lộ 1A, chiều ngang 8m, chiều dài 7m mà
đủ các thế hệ: Bố mẹ chồng, cô em chồng (bằng tuổi tôi), hai đứa cháu
nhỏ con của chị chồng (chị làm ăn xa nên gửi con về nhà ngoại).
Căn "phòng" của vợ chồng tôi là góc ngôi nhà mái tranh
được ngăn bằng một tấm ván, kế đó là giường ngủ của bố mẹ chồng, bên
ngoài nữa là bộ ván dành cho cô em và hai cháu nằm chung, còn khoảng
giữa nhà mẹ chồng kê vài chiếc bàn để bán cơm. Nói chung mọi sinh hoạt
đều khó khăn, chật chội, nhất cử nhất động, các thành viên trong gia
đình đều nghe thấy, bố chồng tôi lại bị bệnh tiểu đường nặng nên ông đi
tiểu suốt đêm.
Đêm đầu tiên ấy tôi và anh chờ đợi từ lâu, vậy mà khi
anh vừa quay sang ôm tôi thì chiếc giường lại vang lên tiếng "két" làm
tôi giật mình. Ngoài vách bố chồng lại ho khục khặc, tôi và anh đành nằm
im re, nhìn gương mặt chồng nhăn nhó tôi phì cười, ra hiệu anh chờ mọi
người ngủ say, nhưng vì mệt nên cả anh và tôi đã ngủ quên lúc nào không
biết. Đến 4h sáng, nghe tiếng động từ dưới bếp, mẹ chồng đã dậy dọn hàng
và chuẩn bị cho một ngày mới, tôi cũng dậy phụ mẹ.
Vậy là đêm đầu tiên qua đi thật khó quên. Sau này vợ
chồng tôi phải dọn ra ở riêng gần nơi công tác, bây giờ đã mười năm trôi
qua, cuộc sống đã không còn khó khăn, nhưng tôi và anh vẫn nhớ mãi kỷ
niệm đêm tân hôn.
Phạm Thị Xuân Thủy
Nguồn: Ngoisao.net