![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
Hoài
Thu (nhân viên văn phòng ở quận 3) chia sẻ khi làm thủ tục trả váy cưới
“chưa kịp mặc” cho một cửa hàng váy cưới ở đường 3-2: “Biết là có lỗi
với người ta, nhưng thà “bỏ của chạy lấy người” còn hơn là sau này “bỏ
cả người cả của”. Năm nay 30 tuổi, bạn bè đã “yên bề gia thất” hết, gia
đình lúc nào cũng giục lấy chồng nên mình cũng quyết định lấy cho xong.
Trải qua một vài mối tình hồi sinh viên, cả khi đi làm nhưng cứ trục
trặc không thành. Nay có anh bạn làm mối cho một người, thấy xuôi xuôi
nên “ừ” đại.
Mấy hôm đi uống cà phê
cũng có hỏi thăm nhau về gia đình, bạn bè, công việc. Cũng có đôi chút
cảm tình nên cứ nghĩ là lấy về rồi sẽ yêu. Anh ấy ngỏ lời cầu hôn và
mình đã nhận lời. Đang chuẩn bị cho ngày cưới thì anh ấy mới “nhỏ to tâm
sự”: “Mẹ anh đang bị bệnh nan y nên muốn anh cưới vợ để mẹ yên tâm. Với
lại, không có mẹ thì anh không biết sống với ai, vì từ nhỏ tới giờ anh
chỉ sống với mẹ”. Mới nghe thì mình cũng thấy “không có vấn đề gì”,
nhưng nghĩ lại mới thấy trách nhiệm của mình lớn quá. Hôm trước, đi làm
về mệt nhưng mình vẫn cố gắng tạt qua nhà chồng tương lai. Ôi thôi, một
cảnh tượng mà mình không tưởng tượng ra, “cái anh mà sẽ là chồng mình”
đang nằm khểnh xem ti vi, mẹ anh ốm nằm co ro trên giường, quần áo mặc
xong chất thành đống, bếp lạnh tanh và bát đũa chắc mấy ngày không rửa.
Mình vừa vào nhà anh ấy nói một tràng: “Mẹ chưa ăn gì. Anh đói gần chết.
Em mua gì về ăn không?”. Sau đó anh than thở một thôi một hồi về việc
mấy ngày mẹ ốm không có cơm ngon canh ngọt để ăn, không có ai giặt đồ,
dọn dẹp nhà cửa mà không biết rằng mình cũng đang “mệt gần chết”. Tự
nhiên mình khựng lại, chẳng lẽ mình lại đổi cuộc sống tự do, thoải mái,
muốn làm gì thì làm để lấy một cuộc hôn nhân với người chồng tuổi nhiều
mà không lớn?. Mình sợ mình làm không nổi vai trò một nàng dâu, một
người vợ trong gia đình này. Sau hai ngày ẩn giật trong phòng và mấy
cuộc điện thoại tư vấn người quen. Mình quyết định rút lui trước khi
chưa muộn.
Hoài
Thu không phải là trường hợp đặc biệt của những người chạy trốn vì sợ
phải làm vợ. Thu Oanh ở Bình Chánh cũng đã chụp xong ảnh cưới, đã gửi
thiệp mời, đã đưa thông tin về đám cưới trên facebook. Cứ tưởng chỉ chờ
ngày mặc áo cưới, trao nhẫn là thành vợ thành chồng. Nhưng một lần đi
chơi chỉ có hai người, chồng chưa cưới tuyên bố: “Lấy vợ là phải vợ
trinh trắng. Anh thà ăn cơm nguội cả đời còn hơn là “dùng đồ thừa” của
thằng khác”. Rồi như để chứng minh cho quan điểm của mình là đúng đắn,
anh ấy chỉ vào bài báo về vụ “cô dâu bị trả vì mất trinh” và đắc chí:
“phải thế chứ!”. Những câu nói của chồng chưa cưới khiến cho Thu Oanh
cảm thấy đầu óc quay cuồng. Chỉ hình dung ra sự cổ hủ và phong kiến của
anh ấy đã khiến cho Oanh hoang mang lo sợ. Cô vốn là người con gái hiền
lành, nghiêm túc. Nhưng cô cũng đã trải qua một vài mối tình tưởng chừng
đã đi đến hôn nhân. Cô sợ phải hứng chịu những sự phản ứng dữ dội từ
người chồng sắp cưới của mình. Thà rút lui khi bí mật còn hơn. Vậy là cô
lấy cớ mình bị bệnh khó chữa và trả lại tự do cho chồng chưa cưới. Cô
thông báo với mọi người là cô sợ anh ấy sẽ khổ. Cô chỉ muốn sống một
mình.
Quyết định cưới, thành
vợ thành chồng là một quyết định rất khó khăn. Yêu lâu quá thì “nhàm”
và mới yêu thì sợ vội vàng chưa kịp tìm hiểu. Có nhiều người vì đã “trót
yêu” thì đành phải cưới. Có nhiều người cưới chỉ vì để tránh cuộc sống
độc thân. Có nhiều người bước vào cuộc sống hôn nhân vô tư như một lẽ tự
nhiên. Nhưng cũng có nhiều người phải vượt qua mọi trở ngại, vất vả để
đến được ngày “của nhau”. Hủy hôn là một điều rất khó quyết định với mỗi
người. Nếu đã quyết định họ phải dũng cảm để vượt qua chính bản thân
mình (cho dù quyết định đó có khiến họ cảm thấy nhẹ nhàng thì cũng không
hẳn là không có đau khổ); vượt qua áp lực từ những người trong gia
đình, rồi “lời ong tiếng ve”, dị nghị, đàm tiếu của những người xung
quanh. Nhưng tình cảm luôn là phạm trù không thể nói trước được điều gì.
Nếu linh cảm về những điều bất ổn đang chờ mình trong cuộc hôn nhân, cô
dâu chủ động từ hôn để đảm bảo cho tương lai của mình cũng là điều dễ
hiểu, cần được cảm thông và chấp nhận. Mọi người xung quanh, đặc biệt là
gia đình, bạn bè thân cần ở cạnh động viên, an ủi để giúp cô dâu vượt
giai đoạn phải đưa ra quyết định khó khăn. Đánh giá, nhận xét của người
bên ngoài có khi chỉ là ý kiến tham khảo còn việc quyết định hạnh phúc
của bản thân thì phụ thuộc vào trực giác, lý trí, tính cách, hoàn cảnh
cụ thể của mỗi cô dâu. Không thể lấy kinh nghiệm của trường hợp này áp
dụng cho trường hợp khác.
Chuyên gia tâm lý Võ Thị Minh Huệ
Ảnh minh họa: Internet