Đám cưới nghèo của tôi

Tôi đã có một đám cưới yên bình, một đám cưới nghèo nhưng ấm áp vô bờ vì đổi lại tôi nhận được sự yêu thương....
Ảnh minh họa: Internet
Cảm giác chuẩn bị cho đám cưới có lẽ sẽ là điều mà tôi khó quên nhất. Đầy sự lo lắng, căng thẳng và đợi chờ. Có lẽ vì khó khăn nên chúng tôi biết chia sẻ, yêu thương nhau và ít xảy ra cãi vã.
Chỉ còn tròn một tuần nữa là cưới mà hai vợ chồng tôi vẫn bình chân như vại, đó là nhận xét của mọi người vì thấy vẻ bề ngoài của hai chúng tôi không có gì là lo lắng. Nhưng sự thật có phải thế đâu, mà ngược lại, trong lòng tôi và anh lo lắng và sốt ruột vô cùng. Vì điều kiện cuộc sống và̀ công việc nên chúng tôi chưa có tiền để chuẩn bị. Cả hai đi làm và ổn định công việc được vài tháng thì quyết định sẽ tổ chức đám cưới vì yêu nhau cũng đã lâu.
Chúng tôi được nghỉ trước ngày cưới một tuần và cũng là ngày cả hai có đủ tiền để đi mua sắm những thứ cần thiết cho đám cưới. Khi có tiền việc đầu tiên chúng tôi làm là đi mua một đôi nhẫn cưới. Bước vào cửa hàng nhẫn cưới, được chào đón rất nhiệt tình và thân thiện, một cảm giác thật đáng nhớ với tôi, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nhiều nhẫn cưới đẹp như thế.

Ảnh minh họa: Internet
Cô nhân viên bán hàng vui vẻ chào đón. Cô ấy nói rằng có rất nhiều kiểu mẫu để lựa chọn, nói rồi cố ấy đưa ra một vài mẫu nhẫn tôi nhìn là thích liền. Tôi chỉ vào một đôi nhẫn mình thích nhưng khi biết nó có giá 8 triệu đồng, tôi tròn mắt vì số tiền quá lớn so với dự định và túi tiền của hai đứa. Tôi liền hỏi những đôi rẻ nhất và cuối cùng cũng có nhẫn cưới với giá 2 triệu đồng. Anh chỉ im lặng nhìn và nhìn.
Sau đó hai đứa đi mua chăn, ga, gối, đệm. Số tiền không lớn nhưng trong lòng tôi vẫn cứ lo, sao mà tiền nhanh hết đến vậy? Mà tôi thì đã mua được gì nhiều đâu. Ngày hôm sau, chúng tôi chuẩn bị hành trang về quê lo cho đám cưới.
Quê tôi và anh cách thành phố chừng 70 km. May mà cả hai cùng quê nên cũng tiết kiệm được khoản tiền chi cho xe cộ trong ngày cưới. Buổi trưa hai đứa về tới nhà, không khí đám cưới đã rất náo nhiệt. Ở quê, bố mẹ và họ hàng đang tấp nập chuẩn bị, tôi cảm thấy trong lòng thật hạnh phúc, không giống như cảm giác của mấy ngày trước đó.
Phòng cưới của chúng tôi thật đơn giản. Ở nhà bố mẹ chồng cũng đã sắm cho chúng tôi giường, tủ và bàn. Phòng được sơn sạch sẽ và lát gạch hoa mát mẻ. Sáng hôm sau cả hai đi chụp ảnh cưới và một vài thứ cần thiết. Ảnh cưới chỉ có hai khung ảnh lớn và một khung ảnh nhỏ, ngoài ra không có gì hết. Rồi hai chúng tôi đi lo thủ tục ăn hỏi cho hai nhà. Đến đây gần như mọi việc cũng gần xong xuôi, còn lại những việc lớn khác về cỗ bàn để mời khách thì bố mẹ hai nhà sẽ lo hết.
Ảnh minh họa: Internet
Có lẽ như nhiều nơi và nhiều bạn gái khác khi đi lấy chồng thì được sắm sửa và chuẩn bị nhiều thứ lắm chứ không đơn điệu như tôi. Tôi không đòi hỏi bất cứ điều gì từ phía chồng và gia đình vì điều hạnh phúc nhất là tôi lấy được người chồng mà tôi yêu thương. Nếu để chồng phải đi vay mượn tiền bạn bè sắm sửa cho đám cưới, sau này lại nai lưng ra lo trả nơ,̣ đó là điều không bao giờ tôi mong muốn vì hạnh phúc là ở sự yêu thương không phải ở vật chất. Dẫu biết rằng trong lòng tôi vẫn có lúc thấy tủi thân vì cảm giác thiệt thòi, cảm giác ấy cũng qua đi mau vì bù lại tôi nhận được sự yêu thương từ chồng và bố mẹ hai gia đình.
Tất cả mọi việc đã lo xong và ngày tôi bước chân lên xe hoa về nhà chồng cũng đã đến. Hồi hộp và xúc động vô cùng, tôi ngồi trong phòng đợi anh vào đưa ra lễ tổ tiên và làm những nghi lễ cưới hỏi. Cả hai ngồi im lặng trong giây phút thiêng liêng nhất của ngày hạnh phúc, nghe những lời căn dặn của người thân trước khi tôi về nhà chồng. Nhìn bố mẹ, anh chị và những người thân bên tôi, trong lòng tôi trào dâng cảm xúc nghẹn ngào xúc động. Tôi muốn òa khóc và được mẹ ôm thật chặt vào lòng. Tôi thầm nhủ mình không được khóc, phải cười thật tươi vì mình đang được nhận hạnh phúc hơn bao người và từ nay mình sẽ có một người chồng thương yêu và không còn một bố một mẹ nữa mà là gấp bội lần sự yêu thương. 
Ảnh minh họa: Internet
Bước lên xe hoa cùng chồng và hai cháu nhỏ đi đằng sau, tôi thấy mình hạnh phúc thật nhiều. Xe hoa đi dẫn đầu, nối tiếp theo sau là 4 chiếc xe con và những người còn lại thì đi xe máy. Khoảng 20 phút là về tới nhà chồng, bước chân vào tới cổng tôi thấy mình thật đặc biệt vì đang có hàng trăm đôi mắt nhìn tôi với những lời khen ngợi khác nhau. Sau những nghi lễ và thủ tục bên nhà chồng, khoảng một tiếng đồng hồ và đám cưới đã kết thúc.
Không có giây phút trao quà, không có những kỷ vật, chỉ có những lời động viên nhắn nhủ và vật kỷ niệm duy nhất của hai vợ chồng chúng tôi là đôi nhẫn cưới. Nhưng tôi vẫn thấy mình hạnh phúc thật nhiều, và từ nay tôi chính thức có thêm một gia đình mới, một tổ ấm lớn hơn. Một đám cưới yên bình, một đám cưới nghèo nhưng ấm áp vô bờ vì đổi lại tôi nhận được sự yêu thương.
Nguyễn Thị Thu Hiền
Nguồn: Ngoisao.net
Lên đầu trang