Đọc bài viết "Tôi phải bán nhẫn cưới để trả nợ"
của chị Vũ Thị Hương Giang, tôi lại thấy cảm động trước tình cảm của
anh chị mà cũng thấy xót xa trong lòng. Không phải là tôi không có nhẫn
cưới và cuộc sống của tôi cũng không đến mức phải bán nhẫn cưới, vậy mà
chồng tôi nhẫn tâm bán nó và không hề nói với tôi một lời nào.
![]() |
Ảnh minh họa: WCreators |
Chúng tôi là bạn học cùng nhau, cưới nhau khi cả hai vẫn chưa có công ăn việc làm ổn định, dù vậy chúng tôi vẫn thấy vui vẻ và hạnh phúc. Đám cưới tuy không to và đẹp, nhưng hai bên gia đình cũng lo những gì tối thiểu nhất và chúng tôi cũng có cặp nhẫn cưới. Tôi đã hạnh phúc biết bao khi anh đeo nhẫn cho tôi trước đông đủ quan khách và hai bên gia đình.
Sau đám cưới, khi chúng tôi đã có với nhau một đứa con
gái và tôi có việc làm ổn định, thì anh vẫn chưa có việc làm. Tôi không
lấy làm buồn vì việc đó và cuộc sống vợ chồng của chúng tôi vẫn bình
thường cho đến một hôm, anh muốn mua một chiếc nhẫn vàng tây khác để
đeo, vì chiếc nhẫn cưới đã chật không còn đeo được ở ngón đeo nhẫn nữa.
Khi thấy tôi đeo nhẫn cưới ở ngón khác (vì tôi gầy hơn
trước nên phải đeo vào ngón tay giữa), anh đã giận và yêu cầu tôi cất
nhẫn cưới đi. Tôi đồng ý làm theo. Khi tôi và anh đi mua nhẫn khác, tôi
đã hỏi chồng tôi rất nhiều lần về chiếc nhẫn anh mua, rằng anh có thật
sự thích không? (vì chồng tôi là người hay cả thèm chóng chán). Chồng
tôi đã khẳng định rất thích.
Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu như ngày hôm sau
tôi đi làm về, phát hiện trên tay chồng mình là một chiếc nhẫn khác to
hơn. Tôi gặng hỏi chồng, tại sao lại có chiếc nhẫn này và tiền mua nó ở
đâu bởi vì ngày hôm qua, vì chiều chồng mà tôi đã gom hết toàn bộ số
tiền hiện có để mua nhẫn. Tôi thật sự sốc và thất vọng khi anh ấy nói
rằng, đã bán đi cặp nhẫn cưới của chúng tôi để bù vào số tiền mua nhẫn
còn thiếu. Lúc đó, tôi thật sự không thể nói nổi một lời nào, chỉ nhìn
anh mà nước mắt cứ như vậy tuôn rơi.
Chồng tôi không một lời giải thích, không một lời xin
lỗi hay an ủi. Những ngày sau đó thái độ chồng tôi vẫn không có gì tỏ ra
là hối lỗi hay ân hận gì cả. Còn tôi cho đến tận bây giờ, sau gần bảy
năm chung sống và có hai mặt con, vẫn không hiểu tại sao khi đó chồng
tôi lại hành động như vậy. Tôi đã muốn chồng tôi giải thích nhiều lần,
nhiều lần muốn hỏi tại sao nhưng tôi vẫn không sao mở lời được. Những
lúc như vậy có cái gì đó cứ chẹn cổ họng tôi, khiến tôi không thể nào
thốt nên lời.
Giờ đây, mỗi lần nhìn xuống tay mình, hay thấy tay của
những người phụ nữ khác có đeo nhẫn cưới, tôi lại thấy lòng nặng trĩu
và thầm mong một ngày nào đó chồng tôi sẽ nhận ra suy nghĩ này của tôi
và cho tôi một câu trả lời thỏa đáng. Tôi vẫn thầm mong vào một ngày kỷ
niệm nào đó, chồng tôi sẽ bất ngờ tặng chiếc nhẫn cưới, và tôi sẽ rất
hạnh phúc vì điều đó. Chồng ơi! Đến bao giờ anh mới nhận ra?
Nguyễn Thị Thủy