Đọc bài viết "Tủi thân vì không có nhẫn cưới" của chị Trương Thị Thủy Triều mà tự dưng nước mắt tôi lăn tròn, nghĩ đến kỷ niệm buồn của mình sau ngày cưới.
![]() |
Ảnh minh họa: IM. |
Cũng như chị, hai vợ chồng tôi thu nhập thấp, chuẩn bị lo cho đám cưới với nhiều khoản chi phí. Khi quen chồng, tôi biết gia đình anh rất nghèo. Vì thế, lúc yêu nhau chồng thường bảo tôi: "Nếu lấy anh, em sẽ rất vất vả". Tôi hiểu những vất vả của anh, chúng tôi đồng cảm, sẻ chia.
Tôi tin chồng, tin vào tấm lòng một chàng trai bộ hành
xuyên Việt vì công lý, sẽ vững vàng vượt qua mọi khó khăn về vật chất
để tạo dựng một cuộc sống hạnh phúc. Bỏ qua mọi khó khăn ấy, chúng tôi
chuẩn bị dần cho đám cưới, một đám nhỏ, đơn giản.
Hai vợ chồng cùng đi làm xa quê, nên tranh thủ thời
gian nghỉ Tết về quê, chỉ kịp làm một đám hỏi nho nhỏ cho hai gia đình
gặp nhau, nhận dâu, nhận rể. Đám cưới được tổ chức nơi hai vợ chồng sinh
sống. Tôi không có lễ rước dâu, không có lễ thắp hương bái lạy tổ tiên.
Nhà anh nghèo, cuộc sống hai vợ chồng lại khó khăn,
lương công nhân chỉ đủ lo cuộc sống hàng ngày. Để tổ chức được đám cưới,
hai vợ chồng phải vay mượn bạn bè, người thân mua sắm những vật dụng
tối thiểu cho một gia đình nhỏ. Và cũng cố gắng, chắt chiu để mua cặp
nhẫn cưới với lời động viên của chồng: "Cố mua em à, để có nhẫn trao cho
nhau trong ngày cưới, để vợ đỡ tủi thân với bạn bè. Sau đám cưới, nếu
mình khó quá, không xoay được, mình bán trả nợ, vợ nhé. Kỷ niệm 5 năm
ngày cưới, anh sẽ tự mình mua cho vợ bằng tiền anh làm ra.”
Dù đã cố gắng xoay vần, cố giữ, cố gắng, nhưng chiếc
nhẫn cưới cũng chỉ ở được với hai vợ chồng vừa tròn hai tuần sau ngày
cưới. Phải thật lâu, tôi và chồng mới tháo được hai chiếc nhẫn ra khỏi
tay, cả hai cùng khóc. Hai vợ chồng đèo nhau đi bán để trả nợ. Có lẽ
thời bây giờ, không có cặp vợ chồng nào giống như tôi?
Giờ đây tôi đang mong ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới.
Thời gian còn dài, tôi mong vợ chồng tôi sẽ nắm ta nhau trong niềm vui
hạnh phúc. Đám cưới của chúng tôi mới vừa tròn một tháng.
Vũ Thị Hương Giang