![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
Đọc tâm sự của các bạn về chuyện giá cả leo thang và
các khâu chuẩn bị đám cưới, tôi thấy thật đồng cảm. Vợ chồng tôi cũng
khó khăn, sống với nhau có 1 con gái nhỏ mới tổ chức cưới. Công việc của
tôi lúc có, lúc không, còn vợ tôi lụi cụi với quầy tạp hóa nhỏ ở cổng
nhà, cả gia đình chỉ trông vào đó.
Chúng tôi đến với nhau như bao đôi trẻ khác nhưng lại
không được gia đình hai bên tác hợp, do mẹ tôi nói không hợp tuổi nên cả
nhà đều phản đối. Bất chấp mọi điều, chúng tôi dọn về sống với nhau và
sinh con cái mà không làm lễ cưới. Đến khi cô con gái của tôi 3 tháng
tuổi, hai bên mới chấp nhận làm lễ cưới để con tôi không tủi thân và có
thể làm giấy khai sinh. Xin nói thêm là bố tôi làm ở ủy ban xã nên can
thiệp không cho chúng tôi đăng ký kết hôn.
Tôi và vợ đều chỉ vừa học hết cấp 3, công việc không
có nên sống tạm bợ ở căn nhà thuê đầu xã. Vợ bán ít hàng tạp hóa, còn
tôi thì ai gọi gì làm nấy, nói chung chỉ đủ ăn. Khi con gái chào đời,
chúng tôi cũng khốn đốn nhiều phen vì trong nhà chẳng còn tiền để mua đồ
dùng cho con. Rồi bố mẹ hai bên thương tình mới đồng ý đứng ra làm đám
cưới cho hai đứa. Khỏi nói, vợ tôi mừng như thế nào. Phụ nữ mà, lúc nào
cũng muốn được "danh chính, ngôn thuận", được khoác áo cưới trắng tinh.
![]() |
Ảnh minh họa: Inmagin |
Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy quyết định của chúng
tôi là đúng. Gia đình hai bên đã giúp đỡ rất nhiều để chúng tôi có cuộc
sống ổn định. Vợ chồng tôi cũng dọn về ở với ông bà nội để nhờ trông
con, chúng tôi bán hàng ngoài chợ, cũng có đồng ra đồng vào, bớt khó
khăn hơn trước. Tôi sẽ kể câu chuyện này cho con gái nghe khi bé lớn, để
biết bố mẹ hạnh phúc như thế nào, dù khó khăn và khổ sở.
Tiến Mạnh (Lý Nhân - Hà Nam)