Tính đến thời điểm này, chúng tôi đã kỷ niệm tròn 6
năm ngày cưới. Thời gian cũng đủ lâu để nguôi ngoai những gì còn vương
vấn, buồn tủi trong quá khứ. Cuối tháng này là mợ tôi bốc mộ cho cậu và
một lần nữa ký ức trong tôi lại ùa về.
![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
Chúng tôi đã đi quá giới hạn và tôi mang trong mình
một sinh linh bé bỏng. Cả tôi và anh đều rất lo. Tôi cũng hiểu anh sợ
hãi điều gì nhưng anh rất quyết tâm: "Chúng mình sẽ cưới". Tôi đã nhẫn
nhịn và nuốt nước mắt để được bố mẹ anh chấp nhận cho cưới. Rồi ngày
cưới cận kề, ảnh cưới cũng đã chụp thì tin cậu ruột tôi mất làm cả gia
đình và bên ngoại tôi choáng váng.
![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
Cậu ra đi quá bất ngờ. Chỉ mới hôm trước tôi còn nghe
mẹ bảo: "Cậu con đang thu xếp cho công nhân, chắc mai là cậu về để chuẩn
bị cho đám hỏi hai ngày nữa của con". Tôi rất vui vì mỗi lần trong nhà
có đám cưới hỏi, cậu luôn là người đứng ra lo liệu và tự tay cầm camera
để ghi lại những giây phút hạnh phúc đó. Tôi thấy đầu mình trống rỗng và
ích kỷ lo lắng cho cái đám cưới của mình liệu có được diễn ra nữa hay
không, rồi đứa con bé bỏng tôi đang mang trong bụng sẽ như thế nào?
![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
Anh vẫn luôn ở bên tôi trong suốt khoảng thời gian khó
khăn đó. Sau khi lo liệu cho cậu xong, gia đình bên ngoại tôi đã có một
quyết định ảnh hưởng rất lớn tới cuộc đời tôi: "Người mất cũng đã mất
rồi, việc còn lại là lo cho người đang còn sống. Hãy cứ làm đám cưới cho
cháu nhưng các dì và mợ không vào được, cháu đừng tủi".
Phần gia đình tôi, mẹ cũng buồn đau nên từ việc to,
việc nhỏ một mình tay tôi lo liệu hết. Không nhạc, không tổ chức ăn uống
linh đình, đám cưới của tôi rất buồn. Nhưng dù sao, đó cũng là một đám
cưới tôi không bao giờ quên và một cả đám giỗ của cậu nữa.
Lê Thị Dương
(Phường An Hoạch, TP. Thanh Hóa)
(Phường An Hoạch, TP. Thanh Hóa)