![]() |
Ảnh minh họa: Inmagine |
Rồi chỉ trong vòng vỏn vẹn hai tháng quen nhau, tôi
nhận lời cưới anh. Lúc này tôi cũng biết một phần con người anh thế nào,
hấp tấp, vội vã và luôn dựa dẫm vào người khác, thích cuộc sống an
nhàn, thảnh thơi. Trong khoảng thời gian quen nhau, anh chưa một lần hỏi
tôi thích gì, ghét gì và muốn gì. Hiếm hoi lắm anh mới rủ tôi đi chơi
mà tưởng rằng đi đâu, anh dẫn tôi đi đến quán cafe vườn để thực hiện
những ham muốn của mình.
Tôi biết anh yêu tôi, thương tôi, quan tâm đến tôi,
lúc nào cũng muốn tôi vui, lúc nào cũng sợ tôi giận, lúc nào cũng nhường
nhịn tôi. Nhưng tôi không cần anh phải làm như thế. Tôi muốn anh thể
hiện bản lĩnh của đàn ông, tôi muốn anh giữ chữ tín và lòng tin trong
tôi. Anh chuẩn bị làm chồng, làm cha nhưng bản thân anh còn lo chưa
xong. Anh không nhậu nhẹt, không hút thuốc, không chơi bời, vậy mà lúc
nào anh cũng thiếu hụt rồi hỏi mượn tiền tôi.
![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
Những lần như vậy, tôi cũng biết anh rất tự ái vì tôi
hay nói này, nói nọ. Thật sự tôi không thích một người đàn ông như thế.
Tôi cứ nói, nói và nói để anh tự ái và lòng tự trọng của anh sẽ trỗi
dậy, để anh biết nên làm gì nhưng hình như anh vẫn chứng nào tật nấy.
Hết tiền là cứ mượn tôi, mà tôi không cho mượn thì anh lại đi hỏi người
khác, nợ nần chồng chất, tháng này đắp tháng kia.
Chẳng lẽ cuộc sống của tôi và anh sau này sẽ cứ như
thế? Anh có lo được cho vợ con sau này không? Tiền mẹ anh cho để chuẩn
bị đám cưới, anh cũng trích một phần để tiêu. Thử hỏi, anh làm vậy tôi
còn dám giao trọng trách của gia đình cho anh không?
Giờ đây mọi chuẩn bị cho ngày cưới cũng lo được phần
nào rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa là đám cưới mà tôi đã ba lần muốn hủy
hôn. Lấy chồng nghèo tôi cũng chịu nhưng tôi không muốn chồng luôn dựa
vào mình. Tôi đâu có đủ khả năng để lo cho anh chứ. Bố mẹ có cho tôi căn
nhà để ở nên tôi cho thuê lại, một phần nhằm có tiền gửi về nhà. Giờ
đây tôi sắp có chồng rồi, không còn cho thuê nhà nữa nên khó khăn trong
vấn đề này. Tôi phải trích lương ra để gửi về nhà nên không còn nhiều
tiền cho anh mượn nữa.
Ngày trước, tôi thích mua gì thì mua, giờ đây, mỗi lần
muốn mua là cứ nghĩ này nghĩ nọ, sợ thiếu tiền rồi không biết lấy đâu
ra. Tôi có nói với anh vấn đề này, anh hứa sẽ phụ với tôi một phần.
Nhưng mỗi tháng lương anh còn không đủ dùng thì làm sao lo cho nhau
được. Điều tôi muốn là anh sống sao cho đủ với khả năng của mình, lo
được cho bản thân mà không phải mượn tiền ai, không phải mang lương ra
trả nợ là tôi mừng lắm rồi.
![]() |
Ảnh minh họa: Internet |
Và sau mỗi lần tôi nặng nhẹ với anh, anh đều nghĩ tới
người yêu cũ, cảm thấy có lỗi vì bỏ người ta trong khi người ta kính nể
anh, nghe lời anh, không đòi hỏi anh điều gì, yêu thương hết lòng. Còn
tôi thì ngược lại, luôn đòi hỏi anh phải thế này, thế nọ, nhưng những
điều tôi muốn có phải khó khăn cho anh đâu. Tôi cũng muốn anh hãy làm
tôi kính trọng, nghe lời anh, nhưng anh như thế hỏi sao tôi phải nể.
Điều tôi tối kỵ nhất là những người không lo được cho
bản thân mình. Nếu tôi nói ra những điều như vậy, gia đình tôi liệu có
đồng ý cho tôi lấy anh không? Trong suy nghĩ của tôi, anh sẽ là người
chồng và người cha tốt. Tôi yêu anh lắm nhưng không biết anh có thay đổi
được không? Viết tới đây, tôi chắc rằng không một người con gái nào
muốn quen với một người như vậy nhưng tôi lại cứ lần nữa hy vọng anh sẽ
thay đổi, chú tâm vào công việc và có ý chí vươn lên.
Cười mỉm chi